4 giờ chiều hôm đó, chú Thái có mặt tại nhà tui. Vẫn y như ấn tượng ngày nào, một người đàn ông với vóc dáng cao gầy, ngoại hình khắc khổ lững thững xách tay những món quà chợ đem từ dưới quê Kiên Giang lên. Bất ngờ hơn cả là khi tui còn chưa kịp nhận ra thì thấy ông chú mình đã la oai oái:
- Ôi mèn đét ơi thằng Tuấn!.. Có nhiêu đó không gặp mà sao giờ mày cao lớn dữ vậy con!..
- Dạ, con chào chú..
- Choa! Nhìn lớn mà ngày càng giống Ba mày ngày xưa à hen!..
Nghe giọng chú nói trong sự niềm nở mà lòng tui bỗng có cảm giác rưng rưng. Ký ức xưa kia gây giờ mới ùa về, hồi nhỏ mỗi lần về quê chơi nhà chú là được chú dì cưng chiều dỗ dành đủ bề. Chú còn làm ngựa lưng cho mình cưỡi mình thòng, trèo cây hái đủ thứ hoa quả cho mình vầy mình ăn.
Lớn dần, qua những câu chuyện kể của Ba mới nhận biết được rằng nhà chú ở quê cũng khó khăn, không có dư dả gì. Giờ nghĩ lại những lần chú lên chơi với gia đình, lúc về Ba cho tiền chú đi đường mà chú không nhận, mình lại nhận tiền của chú để lấy đi chơi Game. Quả thực trong lòng rất áy náy..
Chú Thái tới nhà, Ba tui kêu ngồi nghỉ ngơi rồi đánh vài ván cờ với ông nhưng chú không chịu. Lắng xắng nhót chân nhảy vô bếp phụ Má và tui, cùng với con bé Linh nấu nướng. Ba tui ngồi một mình chắc suốt ruột quá nên hắng giọng quát một hơi rõ là gia trưởng:
- Mày khùng hở Thái! Đi đường xa lên đây đã mệt thì ngồi nghỉ đi, mấy chuyện bếp núc của đàn bà con gái dưới đó có thằng Tuấn con Linh nó lo là được rồi!.. Mau lên đây đi!.. - Vãi! coi mình dưới bếp này giống con gái vậy luôn sao?! T_T nhục nhã level max xin các thím đọc đừng có cười..
- Kìa, ổng gọi kìa!.. chú Thái lên nhà với ông ấy đi, không ổng lại dò dò xuống tận đây thì mệt.. đã biết tính ổng vậy rồi mà.. - Má nghe Ba tui gọi vậy, liền gỡ mấy thứ đồ đi chợ ra khỏi tay chú Thái, đoạn xua tay đẩy đẩy chú ra gần cửa bếp.
- Ơ kìa! chị cứ để kệ em đi chứ!.. hề hề!, biết chị nấu ăn ngon số zách nên em muốn học lỏm chị đôi chút. Em cứ ở dưới này, không làm vướng tay chân chật chội gì chị và mấy đứa nhỏ là được rồi chứ gì.. - Chú Thái lanh lẹ gỡ lại tay Má tui để chuồn lại vào khu bếp, vừa cười vừa nói, giọng ha hả.
- Móa!.. Sao cứ bắt em lên đó ngồi không hoài vậy! Thằng em dưới này không sao đâu anh Tân ơi! Phụ giúp một tay cho vui cửa vui nhà thôi mà!. - Dường như muốn cho Má tui bớt suy nghĩ đuổi gán mình, chú Thái ngoái đầu hướng lên nhà nói rõ to..
Để ý phía trên nhà không thấy tiếng Ba tui đe nẹt gì nữa, chú Thái lúc này quay sang Má tui, giọng tinh nghịch nói:
- Thế hén!.. Ổng Tân ổng bớt hăng rồi, chị để thằng em phụ chị nấu bếp dưới đây hén!.. -
- Anh em nhà này.. đúng thiệt là kỳ hết chỗ để kỳ... - Má tui lườm chú Thái mà điệu bộ vừa nguýt dài vừa mang ý cười thầm.
- Nè, ăn đi chị, ăn đi anh Tân, ăn đi, ăn đi hai đứa!.. đồ ngon mà!.. - Giờ là tới bữa ăn, dường như chú Thái từ trước tới giờ vẫn chẳng có thay đổi gì với cái tính khí.. làm khách. Trong bữa ăn mà gắp đồ ăn lia lịa cho Ba má, tui và con nhỏ Linh. Cơm ăn vô miệng chưa được miếng nào thì đã bị chặn ngay một gắp thức ăn ấp vô cái chén cơm.
- Cái thằng khùng một cục này! ăn đi chứ sao mày cứ gắp đồ cho cả nhà hoài vậy!! - Thấy cái cảnh tưng tưng của chú Thái đang diễn ra trên bàn ăn, Ba tui tỏ vẻ bực dọc..
- À anh! món này hôm nay thấy chị em làm ngon số zách luôn nè! Anh hai ăn mau đi!!..
*Chọt!..*.
- Ưm! ưm!..
- Há há, anh Tân trong bữa ăn nói nhiều vậy là không tốt! không tốt!.. mau ăn thêm mấy món này nữa đi anh hai!..
Cả Má, tui và con bé Linh lúc đó nín thinh, chỉ biết tròn mắt nhìn miệng Ba tui bị chặn ngang bởi một cái đùi gà to oạch. Cái viễn cảnh đó ôi thôi tới con bò chắc nhìn thấy nó cũng phải lăn ra mà cười.. Thế cơ mà tui không cười được, phải cố kìm nén cảm xúc, phen này mà cười chắc ông già nổi xung đấm phát chết luôn!
- Cái thằng khùng này! để yên tao ăn cái coi mày!! - Ba tui gỡ cái đùi gà ra khỏi miệng, mặt cáu xị quát lời
- Hờ hờ, chị và Tuấn cháu cũng nên ăn nhiều món này nè!.. - Hình như biết sắp đụng gần tới cái "giới hạn" của Ba tui, chú Thái cười xòa trước lời mắng mỏ rồi quay mục tiêu sang Má và tui.
- Ừa, ừa.. chú Thái cũng ăn nhiều vô một chút, cứ mặc chị hen.. - Má tui cười hiền
- Tuấn ăn nhiều vô cháu!..
- Dạ, con xin chú..
- Nè còn con bé kia nữa, phụ việc cả ngày cho nhà thế chắc cũng mệt, ăn nhiều vô một chút đi con.. - Chú Thái lúc này mới để ý gắp thức ăn cho con bé Linh, nó lùi lũi ăn từ nãy tới giờ chưa hết một bát cơm.
- Dạ! con xin chú..