- Ông Tân, thằng Tuấn!.. Từ hồi trưa tới giờ có thấy út Linh đâu không?...- Câu gọi của Má tui vọng từ gác trên xuống, xen ngang luôn cuộc nói chuyện giữa hai Ba con.
- Dạ không Má! con tưởng Má dìu nó lên trong phòng nghỉ lúc trưa rồi mà!..- Tui đáp.
- Nãy giờ tui cũng thấy nó ở dưới này đâu!..- Ba tui nhíu mày.
- Kỳ lạ ta! Vào phòng nghỉ không thấy nó, tưởng nó xuống dưới bếp lọ mọ gì mà tui xuống tìm cũng không thấy nữa!
- Coi xem! Hay là nó đi chợ cho buổi chiều rồi?..
- Làm gì có, chìa khóa xe vẫn ở đây nè, mà giờ làm gì chợ đã họp đâu!..
- Má! kiểm tra tủ quần áo của nó dùm con cái coi!..- Như chợt bừng nhớ ra điều gì đó, tui giục Má tui..
- Trời!.. tủ đồ của con bé trống trơn rồi nè!..- Tiếng Má tui la lớn
- Hả?!..
- Chắc con bé sau chuyện hồi trưa nghĩ ngợi lung tung gì rồi nghĩ quẩn bỏ nhà mình đi rồi!..- Ba tui đột nhiên quay sang, lườm tôi bằng một cái ánh mắt rất nặng nề..
- Chắc vậy rồi.. Cái con bé này...- Má buông tiếng thở dài..
- Cơ nhưng mà nó.. đi đâu?!- Má tui hoang mang mà giọng nói lạc hẳn đi..
- Hay.. lúc chú Thái về nó có đi cùng chú luôn rồi không Má?..
- Đoán tầm bậy!.. nó với chú Thái nhà mình quen biết gì nhau mà đi chung!..
- Ba tui gằn giọng, tui biết chắc ông trong lòng mới là người đang lo lắng cho con bé nhất..
- Vậy thôi để chạy ra ngoài tìm nó, chắc chỉ mới đây thôi, nó không đi xa được!..- Nói đoạn tui vớ tay lấy chìa khóa xe rồi chạy nhanh ra ngoài cổng.
- Ừ! đi mau đi, tao đi một xe khác kiếm con bé cho lẹ!.. Có gì thấy nó thì gọi điện lại báo tao một câu!- Ba tui nói mà giọng thở gấp..
- Má.. hay Má báo Công An rằng nhà mình có người bị mất tích đi! Họ có thể hỗ trợ mình tìm con bé.. rồi Má ở nhà trực điện thoại luôn?- Quay sang Má, tui cố bề chèo kéo..
- Không được! Người đi quá 24 tiếng mới được coi là mất tích, con bé nó đã đi được quá một ngày đâu!- Ba tui giọng gàn
Vậy là không còn cách nào khác, con bé chẳng biết đang nghĩ ngợi cái gì mà tính chuyện bỏ đi T_T Tui và Ba bổ đi tìm nó ở khắp các ngõ ngách thành phố. Xe phóng vèo vèo, vừa đi mà lòng vừa hi vọng rằng chuyện sẽ giống như lần trước khi nó nằm viện. Mong anh may mắn đẹp trai sẽ mỉm cười với tui một lần nữa để giúp tui kiếm được con bé Linh T_T. Không đợt này về nhà ông bô xả thịt tui thiệt mấy bớ mấy thím!
Chap 10
- Nhỏ Linh..? Nó đây rồi!..- Thấp thoáng trông thấy bóng dáng một đứa con gái giống giống nhỏ Linh, tui phanh gấp xe, bỏ chiếc xe té chỏng chơi lại đó mà nhào tới giữ chặt người đó lại!..
- Á!.. ai làm gì kỳ cục vậy!!...- Tiếng la của người con gái đó thốt lên, tất nhiên.. không phải là giọng nói quen thuộc của nhỏ Linh..
- Ơ.. không phải..
-...
- Tui, tui xin lỗi bạn.. tui kiếm lộn người..
- Ừa, không sao.. đi đứng mắt mũi cẩn thận nha cha nội!..- Nghe tiếng người ta gắt mà tui chỉ còn kịp cười điệu tạ lỗi rồi chạy lại dựng chiếc xe, tiếp tục phóng bổ đi tìm nó..
Trời mưa...
Hạt mưa buông xuống ngày càng nhiều, làn mưa hắt tới ngày càng dày, cơn mưa ập tới gày càng lớn...
Cũng chẳng khác gì sự lo lắng mà tui dành cho nhỏ Linh khi này...
Nó ở đâu?..
Em đang ở đâu?..
Con bé ngốc này.. vừa ngốc vừa yếu đuối cả về bản tính lẫn cơ thể.. liệu em có thể đi được đâu? và đi được bao xa chứ?..
Từng hạt mưa lạnh hắt vô mặt mà bỗng dưng thấy môi mình mặn đắng. Biết rõ đó là nước mắt chứ không phải Điôxít Cacbon mà không sao cầm lòng được..
Tấp vội vào một mái hiên vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo..
- Alô!..
- Tuấn hả con!.. Con.. tìm được con bé chưa vậy!!..- Giọng Má tui nghèn nghẹn qua tiếng điện thoại..
- Dạ.. vẫn chưa Má!.. con vẫn đang chạy đi kiếm Linh nè..
- Trời phật ơi, mưa to quá.. không biết con bé đang ở đâu mà có làm sao không nữa..- Tiếng Má tui bật khóc
- Thôi Má! Đừng khóc lóc làm con rối trí nữa!.. mà Ba nãy giờ cũng đi kiếm nó, Ba có gọi điện về cho Má không?..
- Có.. có.. nhưng ổng vẫn chưa kiếm ra con bé..
- Vậy thôi, để con đi kiếm nó tiếp nha Má.. Má cứ bình tĩnh lại ở nhà đi, đừng lo nghĩ nhiều nữa hén!.. Con sẽ.. tìm nhỏ Linh và đưa nó về được nhà mà..- Tui vội buông lời an ủi Má trong khi còn chưa dám chắc bản thân có kiếm được con bé không nữa!.. Thực tình.. vô dụng!..
- Ráng.. nghe con.. tội thân con bé..
- Dạ!..
"Bé Linh!.. con bé Linh kia rồi!.. lần này thì chắc chắn là nó!.." Tui mừng rỡ và tự nhủ mình như vậy khi thấy bóng dáng của một đứa con gái trong bộ quần áo quen thuộc. Như không dám lớn tiếng gọi luô