- Ờ! Là cái tên! Tạm thời chưa thể xác nhận đó có phải là tên thực của mi hay không nên cứ tạm cho mi sử dụng nó để xưng hô. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều mà ta quan tâm nhất! Con bé! Mi là ai? Người ở đâu? Không phải là em họ cùng quê cùng chén với gia đình ta nhưng sao lại có quen biết với Ba ta?!..- Giọng tui như rít lên, hôm bữa đọc mấy cái phần chia sẻ của các thím trên G4Y và Voz thấy bảo có nhiều nghi ngờ con bé này là con riêng của Ba tui (?!) Đó là điều trước giờ tui chưa bao giờ dám nghĩ tới, cứ ngẫm thử viễn cảnh gia đình tui đang đầm ấm hạnh phúc giờ lại xảy ra chuyện tày đình làm tan nát mọi thứ, vậy thì sẽ đau đớn tới nhường nào.. T_T!
-...
- Mày không phải em gái họ cùng quê với tao! vậy có phải mày là con riêng của Ba tao?! Có đúng như vậy không?!- Nghĩ tới đây thì đầu óc máu não tui như muốn nổ tung! tính làm giọng gắt hỏi nó, nhưng chợt nghĩ lại rằng nếu to tiếng thì mọi người trên nhà cũng sẽ nghe thấy và chú ý tới hai đứa ở khu bếp này, vậy nên đành lại cố gắng kiềm giọng cho hạ bớt âm suất..
- Không!.. Không phải.. Không phải đâu anh Tuấn à!.. Bác trai là người rất tốt!.. Em không phải như vậy đâu!.. Anh Tuấn nghi ngờ em thì nghi, chứ đừng nghĩ vậy về Ba anh, mình mang tội chết đó!..- Nghe một loạt những giả thiết điên khùng rồ dại từ tôi, nó lại tròn mắt ngơ ngác với hai hàng nước mắt bây giờ tuôn ra thật. Nó khóc, hai tay nắm chặt bàn tay tui như một hành động muốn van xin để giải thích. Nghe nó nói mà giọng nó cứ như đang nghẹt lại tới nơi vậy!..
*Bốp!*
- Ui da!..
Từ phía sau đầu, tui bất ngờ cảm nhận được một cái bợp tai đau nhói. Người bị chúi về đằng trước như muốn chực ngã, thế nhưng rồi cũng khựng lại được. Hoàn hồn quay vội đầu ra đằng sau thì thấy..
- Ba! Ba làm cái gì vậy!!..- Cái định mệnh! T_T lần nào ăn đòn cũng toàn vào bị mấy chỗ hiểm là sao T_T lần nào cũng đau thấy bà nội luôn!
- Bác... Bác.. trai..- Con bé lắp bắp với cái gương mặt giàn giụa nước mắt
- Ba!..Sao tự dưng Ba lại đánh con!!..- Tui gào lên khi biết người uýnh lén mình phía sau lại là Ba tui, thực sự cũng đớ biết ổng đứng sau cả hai đứa từ lúc nào..
- Thằng cờ-hó đẻ! Mày làm gì mà để con bé khóc lóc dữ vậy! Nó mắc bệnh Tim bẩm sinh đó!.. Nó có bị làm sao một lần nữa thì lúc đó đừng có trách tao xả thịt mày nghe con!- Ba tui giận dữ quát, sau lưng ông thấp thoáng thấy bóng của Má và chú Thái, họ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vì không biết có cái chuyện gì đang diễn ra ở đây.
- Được!.. Nhân có Ba, Má và chú Thái ở đây thì con xin hỏi luôn cho rõ ngọn ngành! Con bé này là ai?! Đừng có nói xạo rằng đây là em họ của con à nha!..
-...
- Cái này xưa rồi!!.. Nếu nó là con riêng của Ba, Ba muốn đem nó về nhà mình nuôi ăn nuôi ở thì Ba cứ nói huỵch toẹt luôn đi! Đừng có tìm đường dối trá rồi giấu diếm làm gì cho mất công!.. Tới khi đã lộ vở ra rồi thì những người bị Ba che mắt bấy lâu thấy.. uất lắm!..- Đang cơn sôi máu, tui nghĩ được cái gì là tui phun lời ra cái đó! T_T
-...
Nghe những lời mà tui "phun châu nhả ngọc" nãy giờ, tui cứ nghĩ Ba tui sẽ vận công biến thành Siêu Xayda mà lao vào dần cho tôi một trận tới bến như mọi lần T_T. Nhưng khác hoàn toàn, ông nghe xong nín thing, đứng đực ra không nói gì. Viễn cảnh khi này là 5 con người trân mắt nhìn nhau, một hồi Ba tui thở dài rồi đi lên trên nhà cùng chú Thái, Má tui dìu dẫn con nhỏ Linh về phòng để nó nghỉ ngơi sau đợt khủng hoảng. Còn tui vẫn đứng đây, với bao nhiêu câu hỏi nghi hoặc trong lòng đang chờ được Altaïr Ibn-La'Ahad cho biết sự thật T_T.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa chẳng ngon lành gì. Thấy chú Thái lúc này đã bắt xe khách về lại quê và Má tui kêu tui ra ngoài phòng khách nói chuyện với Ba. Con bé Linh ngó nghiêng đi đâu rồi không thấy, đoán mò chắc sau vụ hồi trưa, nó ngại giáp mặt với tui và Ba nên vẫn ở trên phòng chẳng chịu xuống..
- Ba.. cho gọi con?...- Giọng tui lí nhí, không phải vì sợ mà vì muốn dò xét xem liệu Ba có bất ngờ nhảy bổ lên uýnh mình không để còn biết đường.. té.
- Ừm.. Con ngồi đi.. Ba muốn nói chuyện với con..
- Dạ.. Ba, nếu Ba muốn nói về chuyện nhỏ Linh thì..
- Linh không phải là em gái họ của con..- Giọng Ba tui thở dài
- Dạ, vậy Linh..
- Và con bé cũng không mang mối quan hệ ruột thịt chằng chịt gì với nhà mình hết..- Ba tui điềm tĩnh nói..
- Hơ, vậy mà sao..- Tui tròn mắt ngạc nhiên..
- Nó không còn gia đình nữa, mất hết, mất sạch cả rồi..
Nói tới đây, chợt sắc thái Ba tui trở nên bần thần. Tui nghe như vậy thôi cũng đủ biết là chuyện không vui mừng gì. Chỉ biết nín thinh chờ Ba kể tiếp câu chuyện..
Nó là con gái trong gia đình ở Đồng Tháp, Ba nó với Ba tui coi nhau là bạn thân bởi cả hai cùng là lính chiến đấu trong những tháng ngày chiến tranh khốc liệt năm xưa. Nhưng rồi, mọi chuyện có lẽ sẽ êm đẹp hơn nếu 3 tháng trước không có đại họa ập tới với gia đình nó. Nhắc tới đây, tui mới nhớ về cái sự kiện tày trời mà báo chí truyền hình đã từng đưa tin cách đây ít lâu.. Đó là vụ hoả hoạn tại chợ Lấp - Đồng Tháp hồi đầu tháng 9, ngoài việc gây ra tổn hại nặng nề về kinh tế của các lái thương cũng đã cướp đi sinh mạng của những người không may mắn thoát kịp. Đau lòng rằng trong số những người đó, có cả Ba má của nó...