- Nè.. sao em thấy anh Tuấn ham mấy trò chơi điện tử quá vậy?.. - Những giờ học lọc nhọc đã quay trở lại, như thường lệ thì giờ nghỉ giải lao luôn là những cuộc truyện trò nghịch ngợm mà mang đậm tính thách thức mà cả hai đứa ném vô nhau. Với nó, nó luôn là người mở đầu trước...
- Nhóc có ham như anh đâu thì sao mà biết?.. - Tui với ngón tay lên nhéo mũi nó
- Thì.. đúng là em không phải là anh nên em mới không biết.. - Nó thở dài
- Vậy có muốn biết sao không?.. hôm nào nói dối Ba má giúp anh, anh em mình đi ra quán Net lão Trung, anh chỉ cho nhóc chơi LoL.. Vài trận thôi là biết, là nghiền liền hà!.. - Tui nháy mắt tinh nghịch, vừa nói lời dụ dỗ, nửa đùa nửa thật mà giọng cười thì nghe rất khoái trá..
- Oái! Không giỡn với anh à nha..! Rủi lỡ làm vậy Bác trai biết được thì tan xác hai đứa! - Con bé tròn mắt ngó tui
- À, ra vậy.. chứ nếu không bị phát hiện, không bị phạt mà trốn lén được trót lọt thì nhóc cũng chịu đi với anh đúng không?.. - Đang phởn lại nghe nó nói vậy, được thể tui mở lời Troll tiếp..
- Hứ! khỏi nói chuyện với anh nữa!.. - Nó lại cúi rạp đầu để tóc xõa che hết khuôn mặt, người gì đâu mà kỳ, con gái Việt Nam cứ làm con gái bên Nhật, đụng tí là xấu hổ làm nũng..
- Ờ! vậy thôi..
- Thực ra em chỉ muốn biết vì sao anh Tuấn lại ham chơi Game nhiều tới vậy, tới nỗi để giờ hai Bác giờ có ác cảm dữ..
- Ờm, tại Ba má chưa có hiểu hết cái tuổi trẻ và thời đại xã hội bây giờ thôi. Nói thẳng ra là họ chưa bao giờ hiểu con cái của mình muốn gì và cần gì nữa.. Nói với nhóc, anh cũng mệt mỏi lắm, sống cuộc sống ngày ngày toàn phải chịu sự áp đặt từ phía gia đình. - Tui thở dài, những lời tâm sự đè nén trong lòng giờ tự dưng thốt ra với nó.. tự khi nào cũng chả biết..
- Nghe anh nói thì em hiểu Game cũng chỉ cuốn hút con người ta theo hứng thú thôi chứ không có xúi con người làm điều bậy bạ, vậy là nó cũng đâu có xấu?.. Cơ mà sao anh Tuấn không thử một lần ngồi lại nói chuyện với hai Bác coi sao, biết đâu hai Bác sẽ lắng nghe và hiểu anh hơn...
- Nhóc nói nghe dễ xơi vãi, ai bảo anh chưa từng thử đặt vấn đề nghiêm túc cho Ba má nhìn nhận thẳng thắn trong chuyện này? Có rồi ấy chứ, từng rồi đó chứ?.. Nhưng mở miệng ra nhắc tới một "Game" hai "Game" là lập tức Ba cho ăn gậy ăn roi, nào có chịu để cho mình được nói lời phân trần quái gì. Bộ nhóc không thấy hồi bữa vụ bị ăn đòn, Ba uýnh tới tấp mà anh toàn phải nằm lăn ra chịu trận gần chết đó hở?.. - Tui nói, nhớ lại chuyện hồi xưa hồi bữa, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm ức..
- Dạ...
- Còn với Má, tuy thương thì có thương anh vượt luôn Ba. Nhưng mà nói chuyện với Má về Game, về Công nghệ thông tin thì chưa tới chục câu Má đã xua tay xua chân. Nói mình miệng lưỡi không xương, rót mật vào tai để thuyết phục Má ủng hộ mình làm và chơi mấy thứ bậy bạ làm xàm. Đó, nhóc nghĩ coi, một gia đình mà cả Ba cả Má vẫn khó khăn trong cái việc tiếp xúc, lắng nghe và tìm hiểu con cái mình tới thế. Thì thằng luôn bị họ coi là một tội đồ, một nghiệp súc như anh sẽ phải làm như thế nào?.. - Nói tới đây, có lẽ cũng chẳng cần một cơn gió thoảng hay bụi cát mà mắt tui cũng bỗng dưng đỏ hoe..
- Anh Tuấn.. đừng nói vậy.. - Trông thấy cái mặt của một thằng con trai khi đụng chuyện xúc động mà muốn khóc (chắc kỳ lắm T_T) Con bé nắm lấy tay tui, nhẹ lắc lắc..
-...
- Em ở nhà hai Bác mới được có mấy tháng, không biết nhiều về hai Bác cũng như anh Tuấn.. Nhưng em cũng biết hai Bác dù có khó tính, khắc nghiệt với anh Tuấn cỡ nào thì cũng vẫn đau đáu lo lắng cho tương lai của anh vậy thôi à. Anh Tuấn đừng có buồn quá, nghĩ luẩn quẩn rồi trách lầm hai Bác hen..
- Đâu phải là anh không biết, họ luôn chỉ coi anh giống như một đứa con nít ranh. Nhưng em thấy đó, anh giờ cũng không còn là một đứa trẻ nữa! Ba với mỗi trận đòn roi luôn miệng quát tháo muốn tống anh ra khỏi nhà! Vậy sao không làm luôn một lần như vậy đi cho rồi!
- Anh Tuấn, nghe em hỏi..
- Sao?..
- Nếu Bác trai làm vậy thiệt thì anh có sợ không?..
-...
- Không chơi im lặng, trả lời thiệt nghe hơm?..
- Sợ..!
- Vậy thì anh cũng nên biết, Bác trai cũng sợ điều tương tự như anh vậy đó..
- Gì kia?.. Ba anh sợ? ổng thì sợ gì?.. mà ổng cũng biết sợ sao?.. - Tui nhếch mép cười
- Thế giờ anh Tuấn rủi bị hai Bác đem vất ra ngoài đường rồi bỏ mặc, anh Tuấn lúc đó sợ cái gì nhất?.. - Con bé thủng thỉnh đáp..
- Nhóc hỏi khờ vãi cả thiên địa, một thằng không nghề ngỗng tương lai, phải ăn bám Ba mẹ thì vất ra đường không sợ đói thì sợ khát, sợ không sống nổi chứ còn sao nữa!.. - Tui lườm con bé Linh, nguýt thành một hơi một câu dài mà không ngờ mình đã mắc hố của con bé tưởng ngốc mà vô cùng láu lỉnh này. Tui.. quả thực ngày ngày luôn muốn nói chuyện để Ba má mình hiểu rõ việc mình làm, thứ mình đam mê nhưng lại chưa bao giờ nghĩ cho cảm giác, đặt mình vào địa vị của Ba má để biết họ sẽ suy nghĩ thế nào. Quả thật con bé nói không sai, tui sợ cái gì thì Ba má tui cũng lo sợ cái đó, trong khi tui sợ đánh mất bản thân mình thì nỗi sợ của Ba má là tui sẽ đánh mất tương lai của mình nhiều hơn. Tui sợ chết thì Ba má tui cũng sợ sẽ mất đi đứa con một trong gia đình.