Có lẽ do tui còn trẻ, chỉ biết sống cho đam mê cá nhân và nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn đối với mọi người. Có lẽ bởi thế nên con người tui dần dần có tính ích kỷ mạnh! Nghĩ lại hình ảnh của Ba má mình bây giờ, họ cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, chờ đợi để sinh được ra tui cũng đã phí mất của họ phân nửa cuộc đời mòn mỏi. Có lẽ từ giờ tới lúc về già, điều họ lo lắng nhất chắc không phải là tui có hậu dưỡng được cho họ hay không, mà có lẽ là chuyện tui có lo nổi cho tương lai chính mình hay là không?..
- Anh Tuấn.. sao vậy?.. - Thấy tui nín thing một hồi lâu, giọng con bé Linh khẽ hỏi..
- Không!.. anh không sao.. thôi mình quay trở lại học tiếp đi hen.. - Bất giác trước tiếng của nó, tui giật mình đáp
- Dạ..
- À.. nhỏ Linh nè..
- Sao anh?..
- Nếu ở nhà, Ba má em muốn em vào trường Y trong khi em thích theo học nghệ thuật. Vậy nếu em nói ra nguyện vọng của mình thì Ba mẹ em liệu có hiểu và ủng hộ theo mong muốn của em không?.. - Tui trầm ngâm hỏi con bé..
- Ba má.. Ba má em...
- Ừa, sao..
- Dạ không có gì, mình vô học bài tiếp ha anh Tuấn..
Thái độ của con bé trước câu hỏi vô tình khi tui đề cập tới Ba má nó có vẻ kỳ kỳ sao á mấy thím ạ :? Nhắc thì mới nhớ, Ba tui nói nó là em họ mà tui chưa bao giờ nghe Ba má nói hay đề cập chuyện gì về gia đình con bé em họ này cả :? Ngay cả nó với mấy tháng rồi ở nhà tui, tui cũng chưa thấy nó được một lần xin phép Ba má tui dù chỉ một ngày về quê thăm gia đình, cũng chưa bao giờ bắt gặp nó gọi điện hỏi han sức khỏe người thân dưới quê..
Tới hôm nay vô tình nhắc tới chuyện gia đình nó, hết sức vô tình thôi mà nó lại có thái độ lắp bắp hột lạc rang như thế này :? Tự dưng trong lòng nổi lên vài cái "Học thuyết âm mưu", mà càng nghĩ sâu xa thì càng thấy nhiều điểm đáng ngờ về Ba tui và con bé này. Cái mũi tướng Cho'Gath của tui chợt đánh hơi thấy sau chuyện này dường như có điều kỳ lạ gì đó mà ai đó muốn che giấu..
Móa ơi, có phải do suy nghĩ nghi ngờ của tui về nó là đúng, hay có phải do bị nghỉ chơi LoL lâu quá rồi nên giờ đầu óc nó điên quay cmnr không mấy thím? T_T
Chap 8
- Hôm nay nhà mình có khách ghé qua chơi, út Linh và thằng Tuấn chiều nay lo ở nhà phụ Má mày cơm nước nghe chưa?! Thằng ranh kia chiều thấy tao lo tiếp khách, mày mà lỉnh đi chơi thì cứ coi chừng cái thân của mày đó!.. - Đi ngang qua thấy hai đứa cặm cụi cắm đầu học, chợt Ba tui hắng giọng thông báo..
- Dạ! con biết rồi thưa Bác!.. - Con bé nghe thấy giọng lanh lảnh đáp
- Dạ!.. Rồi!.. con biết rồi Ba!.. - Tui đáp lại cùng cái giọng ngao ngán, nói gì thì nói, trong lòng vẫn hơi bị ức chế cái vụ ông già cho ăn trận đòn oan hồi hôm bữa.
Vậy đó, nhà tui hôm nay đón khách. Cũng chẳng phải ai xa lạ với gia đình mà chính là chú Thái - em ruột của Ba tui từ dưới quê Kiên Giang xa xôi lên thành phố thăm gia đình tui. Với chú Thái, cũng đã ngót gần 2 năm tui không ló mặt về quê nên cũng chẳng thấy có chút ấn tượng nào về chú. À mà cũng vẫn có chút chút, hồi bé tui có quý chú lắm vì lần nào ở quê lên đây chơi, Ba tui thường nhét cho chú chút tiền đi đường nhưng chú nhất quyết không nhận. Ba tui quát lắm thì chú mới nhận nhưng lần nào cũng xén bớt lại chút đỉnh để cho tui vài đồng mua đồ chơi.
Tuy nhiên cái tuổi mà chú cứ nghĩ là tui còn con nít thích chơi đồ chơi đồ hàng thì thực sự lúc đó tui đã biết bắn Half Life ầm ầm ngoài quán Net lão Trung. Vậy là cứ mỗi lần chú tới nhà mình chơi rồi ra về là tui lại có thêm xíu tiền đi oánh điện tử, thế nên quý chú Thái lắm lắm. Giờ nhắc lại tự dưng lại thấy quý chú hơn, vì chắc mẩm hôm nay chú Thái tới nhà mình chơi, khi ra về kịch bản năm xưa sẽ lặp lại và tui lại được chú cho tiền tiêu xài đó mấy thím ạ..hóng hóng ghê luôn!
- Nè, anh Tuấn đang nghĩ cái gì đó!.. Chú ý học tiếp đi không Bác trai nhìn chểnh mảng lại la luôn hai đứa bây giờ!.. - Thấy tui hí hửng viễn tưởng nãy giờ, con bé Linh hai tay chống cằm, mắt trân trân nhìn tui
- Ờ, học tiếp đi ha.. - Tui gõ nhẹ trán nó, cười khì..