- Nhỏ Linh.. anh cũng.. cho anh xin lỗi... - Giờ thì lới lượt tui.. nói giọng lí nhí, thật chẳng đáng mặt một thằng đàn ông con trai tí nào nhưng biết làm sao, mình là "tội nhân" trước sự vụ xảy đến với con bé mà..
- Ủa anh Tuấn.. xin lỗi em vụ gì dzạ?.. - Con bé tròn mắt ngơ ngác
- Anh xin lỗi.. khi đó do anh.. lỡ tay, đúng thực là do anh lỡ tay thôi chứ không phải do anh cố tình đâu em à!.. - Tui ngập ngừng, nhưng rồi cũng mau chóng liếng thoắng cái miệng để thốt lên lời trần tình của mình.. T_T
- Hi hi, anh Tuấn mà cũng có lúc như con nít vậy á!..
- Hả?!..
Thấy con bé bụm miệng cười mà tui giật mình, bất chợt nhìn vào cái gương đối diện đặt ở đó.. thì chao ôi, trên mặt mình nước mắt nước mũi nó đang hoành hành tùm lum Kon Tum T_T. Đúng thực thảm chẳng khác gì bác Sida, nhìn mặt thằng là mình trong gương khi đó, tui ngơ ra một hồi rồi cũng bật cười theo con bé. Tui khóc, tui khóc đó mấy thím ạ, chắc là tại thấy con bé nó hồi phục lại mà cũng chịu bỏ qua cho mình nữa nên giờ tâm trạng đang thoải mái, bay bổng xen lẫn chút dư vị dằn vặt vãi cả thiên địa..
*Cộp!..*
- Á..!
- Cho mi chừa!.. can tội vừa khỏi ốm đã kiếm đường cười vô mặt ta hử!..- Gõ nhẹ vào trán của nó, tui lừ mắt nhìn..
- Em xin lỗi.. - Nó lí nhí cúi đầu, hai tay xoa xoa quanh trán..
- Anh.. muốn coi cái vết thương đó được không?.. - Vô tình nhìn thấy băng bông chỗ vết thương sau đầu lúc con bé cúi xuống, ý nghĩ day dắt trong tâm khiến tui thở dài..
- Dạ được anh..
Nó nói rồi ngoan ngoãn cúi thấp đầu hơn nữa, tui nhẹ nhàng bóc gỡ miếng băng bông sau đầu nó ra. Vết thương có vẻ không lớn lắm nên chắc các Bác sĩ đã không dùng chỉ để khâu vá nó lại, nhưng nhìn vẫn có vết thâm đỏ và màu rỉ nâu của máu đông bên ngoài.
- Ái.. - Bỗng nhưng lại giật thót bởi tiếng xuýt xoa của con bé, chắc tại tay tôi đã vô tình đụng trúng chỗ đau nhức của vết thương..
- Kìa, có sao không em..
- Dạ không anh..
- Cho anh.. xin lỗi nhe...
- Dạ có gì đâu anh, em không sao mà..
- Không, nhỏ Linh.. ý của anh là.. về chuyện mấy hôm trước..
- Em hiểu mà anh Tuấn.. thực ra bữa đó cũng tại em bị hụt chân nên té ra phía sau thôi hà..
- Nhưng mà... anh.. thực sự thì..
- Anh yên tâm, em có nói lại chuyện với hai Bác..
- Hả?!!.. em nói.. em nói với Ba má rồi?!... em.. em nói sao?! - Nghe tới đây thì lòng ruột tui như bị lộn tùng phèo hết cùng gan thận, nghĩ rủi, nó mà nói ra sự thật hay bao che không khéo léo cho cái sự thực là tui làm nó té ngã, để Ba tui phát hiện ra thì có lẽ giờ này ở nhà, cửa nhà đang đầy đồ đạc quần áo của tui chuẩn cmnr các thím ạ!.. T_T
- Em nói.. về chuyện vì sao mình bị té ngã để ra nông nỗi như vầy , em nói do mình không cẩn thận nên không liên can gì tới anh Tuấn hết á..
- Em à.. tại sao.. em lại giúp anh?.. - Nghe tới đây thì tui thở phào nhẹ nhõm, cơ mà vẫn nhìn nó với ánh mắt nửa nghi nửa ngờ..
- Em được hai Bác đưa về nhà cho ăn, cho ở, tạo điền kiện giúp em đi học như vậy.. nên thực lòng em rất biết ơn và quý hai Bác, coi hai Bác như ba má mình ở quê vậy á. Thế nên em cũng giống như anh, không muốn làm điều gì khiến hai Bác phải suy nghĩ rồi lại buồn..
"..Thế nên em cũng giống như anh, không muốn làm nhiều chuyện khiến hai Bác phải suy nghĩ rồi lại buồn..." Câu nói này của nó nói ra theo cách vô tư mà đối với tui cứ như lưỡi dao xói sâu vào tim mình vậy. Nghĩ lại, từ trước tới giờ nếu không phải do Ba tui - một võ sư bản lãnh quá chú trọng việc dùng đòn roi để nắn dạy con cái, thì có lẽ tui đã không bị phản tâm lý, sinh ra cái kiểu sống, bất cần lỳ đòn như hiện tại.
Và nếu không phải do Má tui, một người thương yêu và nuông chiều tui hết mực thì có lẽ tui đã không hình thành cái tính thích ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.. Nhưng nói sao thì nói, phận làm con theo chữ Hiếu chữ Đạo thì dù thế làm cũng không nên để Ba má của mình buồn phiền nhiều. Hôm nay trò chuyện mà nghe con bé nó nói như vậy, tui cảm thấy rất xấu hổ cho chính bản thân mình..
- Bé Linh.. cho anh xin lỗi hen.. em có đồng ý bỏ qua thì lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhõm được..
- Dạ, được rồi!.. em cũng xin lỗi anh Tuấn vì bữa đó không về cùng làm anh bị Bác trai hiểu lầm, bị Bác trách oan.. nhen!..
- Ừa..
- Chờ mấy hôm nữa em khỏe lại rồi mình cùng ôn học tiếp nha anh..
- Ừa, được rồi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại sức đi, anh chờ mà..
- Dạ, thế mình ngoắc tay?..
- Con bé ngốc này.. ừa thì, ngoắc tay
Chap 7
Một tuần sau, con bé Linh được xuất viện..
Cuộc sống bình thường lặng lẽ quay trở lại bên gia đình tui. Ba Má thấy nó sớm hồi phục vậy rồi cũng mừng, chỉ lo tẩm bổ bồi dưỡng cho nó, dặn tui chăm sóc nó nên không còn để ý tới việc hôm bữa trước nữa.. Phù... vậy là coi như thoát cái đại nạn lần này..