Khi tôi bước vào gian phòng rộng lớn bài trí như một tế đường, ông tôi đang nằm ở vị trí trung tâm, ngay trên một cái bục. Họ đắp ngang người ông tôi bằng một tấm vải.
Hoàng hậu Julia đứng gần đó, trông bà cũng có vẻ mệt mỏi.
Tôi đến gần ông ngoại, mắt ông vẫn nhắm nghiền.
- Hoàng hậu, ông cháu không sao chứ?
- Anne, mọi việc phức tạp hơn ta tưởng. Trong cây thánh giá đó không chỉ có độc mà còn có lời nguyền, nhất thời ta không giải được.
- Vậy… vậy phải làm sao đây?
- Đừng lo Anne, anh sẽ bắt sống tên Rachel đến. – Alan tỏ ra dịu dàng trấn an tôi, kiên định nói – Anh sẽ xuất phát ngay bây giờ.
Hoàng hậu không nói gì, Alan nhìn tôi lưu luyến trong chốc lát rồi như một chớp đen vụt đi.
Lúc này hoàng hậu liền sai người mang đến ghế ngồi và nước uống cho tôi. Cử chỉ của bà từng chút một đều cao quý trang nhã.
- Thật ra… – Mắt hoàng hậu nhìn xung quanh, rồi dừng trên những kệ sách lớn ở cuối phòng – Loại bùa chú này đã xuất hiện ở nhiều năm về trước, tiếc là ta không giữ ghi chép về nó.
- Vậy ghi chép đó ở đâu? – Tôi hồn nhiên hỏi.
- Cái này… – Mặt ngoài của hoàng hậu vừa hờ hững lại vừa dè dặt – Hoàng hậu quá cố Maria từng có cuốn sách ghi chép đó… Nhưng sau khi ta tiếp nhận lại vị trí này, có rất nhiều thứ không được giao lại. Cuốn sách đó, họa chăng chỉ có con trai của chị ấy, hoàng từ Lewis mới biết…
Trong đầu tôi hiện lên gương mặt không thể co dãn của Lewis cùng với ánh mắt thờ ơ khinh người đáng ghét. Y thật xấu tính mà, còn giữ khư khư cuốn sách đó, không chịu giao lại sao?
- Vậy… nếu mượn được cuốn sách đó thì ông ngoại con có thể cứu được sao?
- Đúng vậy. – Hoàng hậu gật đầu, cả đôi mắt và đôi môi đều hiện lên ý cười đẹp đẽ.
…
…
Tôi ra về, tìm David nhờ vả xem ông ta có giúp tôi mượn được không. David nghe đến đó thì đã run như con cầy sấy, chối chối đẩy đẩy. Sau đó ông ta não nề nói:
- Tiểu thư à, đến gặp điện hạ Lewis đã chẳng ai muốn, nay còn vác mặt đến hỏi mượn sách của mẫu hậu ngài ta, chẳng khác nào ép chúng tôi đến chỗ chết mà.
- Chỉ là một cuốn sách thôi mà?
- Là một cuốn sách có ghi rất nhiều điều trọng yếu, là những điều hoàng hậu Maria cả đời ghi chép lại, dĩ nhiên ngài ta không muốn giao ra rồi. – David bồi thêm – Đừng nói là cuốn sách đó, cho dù có mượn một cuốn truyện phiếm ở chỗ ngài ta còn không được nữa là. Theo tôi thấy, tiểu thư cứ yên tâm mà đợi ngài Alan trở về đi.
CHƯƠNG 12
Tôi chờ đợi, trong lòng nóng như lửa đốt, không thể ngủ yên.
Nhìn đồng hồ chỉ sáu giờ, có lẽ đang là sáng sớm. Ở nơi này trời luôn chạng vạng, khó phân biệt ngày hay đêm. Tôi rời giường, Avy và Sena giúp tôi chải tóc và thay quần áo mới. Chẳng có tâm trạng để quan tâm đến váy áo, thành ra tôi không thích họ chăm chút rườm rà cho ngoại hình của tôi. Cũng chỉ một bộ váy thoạt trông đơn giản cùng một chiếc nơ kẹp tóc.
- Tiểu thư, không nên mộc mạc như vậy, bây giờ người đã là thái tử phi, cần phải ăn mặc sao cho đúng thân phận của người. – Sena bên cạnh có phần e ngại nói.
- Bỏ đi, tôi làm thái tử phi cũng đâu phải vì một bộ quần áo mà… – Tôi lập tức đứng dậy.
Đúng vậy, chẳng phải tôi được lựa chọn làm hoàng hậu tương lai chỉ vì tôi là thiếu nữ trong truyền thuyết đó sao? Cái họ cần là những đứa trẻ ma cà rồng thuần chủng do tôi sinh ra trong tương lai để phá bỏ lời nguyền. Ngẫm lại nếu đã biết ai là thái tử thì tốt rồi, chí ít còn có thể dần dần tìm hiểu, bồi dưỡng tình cảm. Đằng này kẻ đó vẫn còn là một ẩn số, chẳng nhẽ bắt tôi phải thường xuyên đều đặn duy trì ấn tượng tốt đẹp với cả bốn người?
Avy hối hả theo sau, tính mang mấy bộ váy khác để tôi chọn lại, vừa đi vừa nói:
- Tiểu thư, thế nhưng bây giờ mọi ánh mắt trong lãnh địa này đều dồn vào người…
- Tôi chỉ muốn xem ông tôi bây giờ ra sao. – Tôi mở ra cánh cửa xa hoa nặng nề – Biệt viện của hoàng hậu đã mở cửa chưa? Tôi phải đến thăm ông…
- Tiểu thư, ngài Alan nhất định sẽ trở về nhanh thôi. Người nên tin tưởng và trân trọng tâm ý của ngài ấy. – Avy lúc này bèn khéo léo từ tốn nói. – Ngài công tước tạm thời hôn mê, tiểu thư bây giờ sốt sắng cũng không có tác dụng gì, trừ phi người có đủ can đảm đến chỗ hoàng tử Lewis mượn sách…