CHƯƠNG 11
Kết thúc bữa tiệc ra mắt, tôi được dẫn sang biệt viện của hoàng hậu Julia, ngồi ở bên ngoài đợi bà ấy chữa trị cho ông ngoại.
Lúc này, bên tôi chỉ có đại hoàng tử Magnus. Anh ta đứng dựa lưng vào bức tường, cách chiếc ghế tôi ngồi không xa. Gương mặt Magnus đang điềm tĩnh, bất chợt hiện lên chút ưu tư.
- Magnus, hoàng hậu sẽ chữa khỏi cho ông ngoại tôi phải không?
- Cái đó…– Anh ta giống như phải lựa lời cân nhắc một hồi mới nói ra – Có lẽ sẽ gặp chút bất trắc, nhưng tôi vẫn nhìn thấy nhiều điều khả quan.
Lúc này tôi liền ngẩn người ra. Hình như David ban nãy có nhắc tới, Magnus có khả năng nhìn thấy quá khứ và tương lai.
- Magnus, gặp bất trắc sao? Anh biết được điều gì, hãy cho tôi biết được không? – Tôi lập tức đứng dậy đi về phía anh ta, ông ngoại là người thân duy nhất của tôi, nếu ông có mệnh hệ nào, chắc tôi không thể sống nổi.
Magnus chớp đôi mắt hai lần, gương mặt ôn hòa bỗng chuyển sang hơi lúng túng. Giọng anh ta vẫn rất chừng mực:
- Tiểu thư Anne, tôi chỉ tùy tiện linh cảm một chút. Nhưng linh cảm cho thấy, không hẳn là điềm xấu, chỉ là một chút trở ngại…
Tôi thở dài, rất muốn tiến vào căn phòng kia nhưng gã Alan đã ngăn cấm tôi từ trước, nói rằng việc chữa trị có thể rất rùng rợn, tôi không nên bước vào.
- Magnus, nếu có chuyện gì không hay, anh cứ nói thẳng cho tôi biết, không cần ngại.
- Được. – Magnus cười nhẹ, cúi xuống nhìn những viên gạch có hoa văn phức tạp – Tiểu thư cũng không nên lo ngại, năng lực linh cảm của tôi đôi khi cũng rất bừa bãi, cũng chẳng đáng kể gì.
Bất chợt nghĩ đến, nếu Magnus nhìn thấu mọi thứ, chẳng phải anh ta sẽ biết trước ai sẽ trở thành vị vua ma cà rồng tiếp theo sao?
Anh ta có biết trước không? Quay sang nhìn Magnus một lượt, tôi mơ hồ cảm thấy dường như bên trong vị hoàng tử có vẻ như dịu dàng ôn hòa này là một vẻ gì đó rất bí ẩn khó đoán. Có lẽ tất cả những người ở đây đều không đơn giản, như ông ngoại tôi đã nói.
- Magnus, tôi đột nhiên rất tò mò về tương lai của mình. – Tôi thử lên tiếng dò hỏi anh ta.
Magnus nhìn tôi chừng năm giây, lông mày của anh ta hơi nhíu lại nhưng rất nhanh lại giãn ra. Sau cùng đến lượt anh ta thở dài, chầm chậm nói:
- Có rất nhiều tôi không thể nhìn thấy. Tôi thường chỉ có thể xem những đoạn quá khứ và tương lai ở rất gần, nếu ai có quyền năng cao hơn tôi, tôi cũng không tự ý xem được chuyện của họ. Thêm vào đó, có những điều hệ trọng mà định mệnh không cho phép chúng ta biết trước…
- Nếu như anh nhìn thấy một điều gì, thì điều đó có thể thay đổi không?
- Cũng tùy trường hợp. Nếu như tôi nhìn thấy một khung cảnh mờ mờ ảo ảo, đó là tương lai có thể biến động. Nhưng nếu cảnh đó rõ nét như ban ngày, có thể coi là tuyệt đối… – Giọng anh ta phảng phất ưu phiền – Rất nhiều năm về trước, tôi từng cố gắng giãy dụa khỏi một vài sự việc nhìn thấy rõ trước mắt, nhưng đến phút chót, tất cả đều trở nên bất lực. Không bằng cách này thì cách khác, nó lại rơi vào quỹ đạo cũ. Cảm tưởng phía sau mình có một cánh tay vô hình, chính là định mệnh…
Magnus đang nói đến đó thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra. Alan bước ra với gương mặt mệt mỏi và có phần bất an. Hắn bước đến bên tôi, vỗ nhẹ lên má tôi:
- Anne, em vào cùng đi…
Nói rồi hắn đánh mắt qua loa sang phía đại hoàng tử một chút, Magnus đáp lại với một nụ cười bình thản rồi hướng về phía Alan, hơi khom mình rồi lui đi. Tôi còn ngơ ngác, Alan đã trực tiếp kéo tôi vào phía trong.
Magnus chẳng phải là anh trai của Alan sao? Tại sao phải hành lễ trước mặt hắn?
- Anne, Magnus là anh trai anh, nhưng ở lãnh địa này, vị thế của anh ta thấp hơn anh, do mẹ anh ta chỉ là nô tỳ, tình nhân không công khai của đức vua. Anh cũng không muốn để Magnus hành lễ như vậy, nhưng gã ấy thích chuẩn mực đến đáng ghét.
- Vậy à? – Tôi cảm thấy có phần thương cảm cho Magnus, lại ghét những quy định rườm rà này. – Chú cũng đừng tùy tiện đọc suy nghĩ của tôi, đó là xâm phạm đời tư.
- Ha ha. – Alan bật cười – Tại lúc nãy em cứ không ngừng băn khoăn, cho nên suy nghĩ đó hiện lên rất mạnh mẽ, anh mới vô tình đọc được. Sau này, khi quyền năng của em đã đạt đến mức độ nào đó hay học được cách kiềm chế suy nghĩ của mình phát tán rộng rãi, anh sẽ không thể đọc được.
- Nhất định rồi. – Tôi vênh mặt đáp.
- Anh cũng tin tưởng như vậy. Anne, tư duy của em phát triển rất nhanh, vượt xa những trẻ em thông thường. Anh cũng chờ đợi đến ngày em có được một quyền năng kì lạ nào đó.
Biệt viện này nằm sau cung điện của hoàng hậu Julia, vốn là nơi để bà ấy làm công việc nghiên cứu. Nếu như đức vua được coi là biểu tượng quyền năng và sức mạnh thì hoàng hậu lại có một trọng trách hậu cần như tìm tòi căn nguyên của sức mạnh, giúp dòng tộc ma cà rồng nâng cao năng lực chiến đấu, nghiên cứu cách chữa trị, giải trừ bùa chú và độc dược của thợ săn…