- Bé con nấp sau lưng anh là được rồi.
Lúc này mới để ý, màu da của anh ta cũng nhợt nhạt gần như da tôi. Tôi không chắc lắm, nhưng cảm thấy anh ta dễ chịu hơn mấy người kia nên đành núp sau anh ta. Đám người trước mặt không còn nhiều kiên nhẫn, định tiến lên thì đột nhiên người đàn ông già nhất trong số đó lên tiếng:
- Cẩn thận chút, hình như hắn là… Là Alan Lavender!
- Alan? – Mấy người kia không bảo nhau mà gần như đồng thanh – Hoàng tử thứ ba của ma cà rồng?
- Tôi không chắc lắm, nhưng gương mặt này rất giống kẻ ba mươi năm trước từng giết cha mẹ tôi, suốt đời tôi không quên!
Tôi vừa kinh ngạc vừa sợ, rốt cuộc anh chàng này là ai, anh ta có phải người không hay là quái vật? Cái gì? Họ nói là ma cà rồng ư?
Tôi cảm thấy thân thể người đàn ông tôi bám vào hơi rung lên vì cười, anh ta vừa rồi cười với tôi đẹp đẽ mụ mị là thế mà giờ giọng cười lại lạnh ngắt:
- Hóa ra mày là thằng bé tao cố tình để lại à? Tao thường rất hiếm khi xuống tay với trẻ em và phụ nữ… – Đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ duy nhất trong đám kia – Nếu là một cô em thợ săn có thân hình nóng bỏng như Rosie, không biết chừng còn có thể giữ lại, biến cô ta thành một ma cà rồng để vui đùa qua ngày.
Người phụ nữ kia tức điên lên, cô ta không ngừng nắm chặt lưỡi hái. Tôi cảm thấy sợ hãi, vội véo vào bụng anh ta một cái nhắc nhở:
- Này ma cà rồng, anh không tập trung thì cả anh và tôi sẽ chết đấy!
Ngay lúc này tôi không sợ anh ta lắm. Ma cà rồng ư? Nếu như đó là sự thật thì anh ta cũng là một ma cà rồng có phong thái hiếm thấy. Hơn nữa ban nãy anh ta còn nói không muốn xuống tay với trẻ em, ắt là lát nữa sẽ không giết tôi đâu?!
Lông mày của anh ta hơi nhíu lại, sau đó lại cợt nhả nói:
- Vợ bé nhỏ của ta ghen rồi… Được thôi, bé yêu, sẽ rất nhanh thôi, nhưng sẽ kinh hoàng một chút. Em còn chưa lớn, tốt nhất là không nên nhìn.
Nói rồi mở cánh cửa gỗ, ấn tôi vào trong rồi vội vàng đóng lại.
Không đến hai phút sau, cũng không xuất hiện quá nhiều âm thanh la hét, cửa gỗ lại mở ra, thân ảnh cao lớn của Alan bước vào, dường như không một chút sứt mẻ, chỉ có mùi tanh của máu mà thôi…
Tôi đối với những chuyện này vốn không thể tin được, bây giờ vẫn thấy còn rất kinh hoàng. Anh ta đã giết tất cả những người đó sao? Anh ta thực sự là một con quái vật? Và giờ đây anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?
Thấy mắt tôi hơi hướng ra cửa, người đàn ông tên Alan đột nhiên đứng chắn trước mặt tôi, lắc đầu nói:
- Đừng nhìn làm gì Anne, lũ dơi sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả!
Anh ta lúc này hoàn toàn không có một chút sát khí nào, đôi đồng tử màu đỏ đã chuyển sang màu tím. Thấy tôi vẫn còn hoang mang, anh ta nhẹ nhàng nói:
- Khiến bé con sợ rồi, có lẽ anh nên đi tắm rửa. Nhà tắm ở phía này phải không? – Đi được hai bước rồi quay lại – Em nên mở ti vi lên xem một chút, đừng nghĩ nhiều, lát nữa ông ngoại em về sẽ cho em biết tất cả.
- Ông ngoại tôi ở đâu? – Tôi lập tức sốt ruột hỏi.
- Ông ngoại em đã già nên chân tay chậm chạp, anh sợ ông ấy không thể ứng phó nổi với đám thợ săn kia nên đã bảo ông ấy lánh đi.
- Ý của anh là… – Tôi trợn to mắt, lắp bắp nói – Ông ngoại tôi có thể cũng… cũng giống như anh sao?
- Ừ, là một quái vật. Mà em cũng vậy đấy Anne. – Anh ta thản nhiên trả lời – Hôm nay em là mục tiêu của bọn họ.
CHƯƠNG 4:
Lúc Alan từ phòng tắm bước ra thì ông ngoại tôi vẫn chưa trở về. Tôi trong lòng thấp thỏm đứng ngồi không yên còn gã đó lại lại quá mức ung dung.
Hiện tại, ông chú nom có vẻ trẻ tuổi Alan này vô cùng tự nhiên như ở nhà của chính mình. Hắn chỉ quấn độc nhất một chiếc khăn bông quanh thắt lưng, nửa người trên để trần. Đầu óc còn non nớt của tôi không hiểu sao lại tự động so sánh hình thể của hắn sao quá mức khác biệt với những người đàn ông cởi trần khác tôi từng thấy xung quanh đây. Hắn trông rất vạm vỡ và cường tráng. Tôi còn biết sáu cục đối xứng nổi nổi lên trên người hắn kia gọi là cơ bụng nữa cơ.
Hắn ngồi gần sát bên tôi, vươn tay định bế tôi lên đùi nhưng tôi lại không thoải mái lui ra xa. Alan cười mỉm nhắc lại rằng sẽ không làm tổn hại tôi nhưng chung quy tôi vẫn không thể tin tưởng. Hắn trước sau vẫn là một con quái vật truyền thuyết, tôi làm sao có thể bỏ hết cảnh giác đây? Tôi vốn dĩ không tin vào chuyện cổ tích nhưng trong tình huống này bỗng tự liên tưởng đến câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ. Tôi đang là nhân vật chính còn hắn chính là con sói dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ cô bé.