Hắn nhàn hạ ngả lưng ra ghế thư giãn, kể cho tôi nghe mấy câu chuyện phiếm nhằm khiến không khí gần gũi hơn. Tôi trước sau vẫn im lặng, cuối cùng mới bẽn lẽn lên tiếng:
- Ông ma cà rồng, có phải ông đã ăn thịt ông ngoại cháu phải không?
Alan bật cười thành tiếng, sau đó có chút phiền não nhăn mặt nói:
- Đừng gọi anh là “ông” đã, có được không?
- Thế thật ra ông đã bao nhiêu tuổi? – Tôi nhớ đến việc ban nãy có người nói ba mươi năm trước hắn vẫn mang bộ mặt trẻ trung này.
- Anh còn rất trẻ, ưm, sinh vào đầu thế chiến thứ nhất, em có biết không?
Tôi lắc lắc đầu, một đứa bé cấp một như tôi làm sao biết rõ được chứ, nhưng có vẻ như đã rất xa xôi rồi. Anh ta chí ít cũng hơn tuổi ông ngoại tôi.
Alan nghiêng người nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kì quái này tôi đã nhìn ở đâu rồi nhỉ? Tôi không hiểu sao cảm thấy rất mất bình tĩnh, không chỉ là sợ hãi đơn thuần, cảm giác này gọi là gì nhỉ… có chút gì đó giống như bị mê hoặc. Đúng, vừa sợ hãi bị ăn thịt, vừa sợ hãi bị quái vật mê hoặc…
- Ồ, anh không thể nhìn thấu hết suy nghĩ của em nữa. – Đột nhiên Alan nói một cách đầy khó hiểu – Trong người em nguồn năng lượng đã bắt đầu biến chuyển rồi. Cũng tốt, anh đã sống hàng trăm năm nhưng cũng không muốn đợi thêm vài năm nữa…
Không hiểu anh ta nói gì nên cũng không quan tâm mấy, tôi lặp lại câu hỏi ban nãy:
- Alan, ông ngoại của tôi đâu? – Ánh mắt tôi vừa tỏ ra sợ sệt vừa khẩn cầu.
- Bé thơm anh một cái, anh sẽ tìm ông cho bé. – Hắn chỉ vào môi mình – Ngoan nhanh nào.
Nhiều năm sau nghĩ lại tôi vẫn thấy lúc đó mình thật thiệt thòi. Cũng bởi lúc đó tôi luôn nghĩ mình là trẻ em còn hắn là một ông chú lớn nên chuyện đó cũng rất bình thường như việc người lớn thích nựng con nít mà thôi. Chỉ là không ngờ, dã tâm của Alan đã nổi lên từ khi tôi mới mười tuổi, hắn thực sự có chút biến thái.
Môi tôi đậu lên môi hắn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, ánh mắt Alan có vẻ hơi sa sầm, có chút chưa thỏa mãn nhưng vẫn đành thực hiện lời hứa. Mãi sau chỉ thấy hắn nhắm mắt lặng yên, không đứng lên cũng không nói cho tôi điều gì, tôi không khỏi sốt sắng giục hắn:
- Alan, chú hứa tìm ông ngoại cho tôi!
- Bé con, yên cho anh tập trung nào… Anh đang xác định vị trí của ông ngoại em…
Ôi thật lợi hại, ngồi trong căn phòng này cũng có thể linh cảm được một người đang ở đâu sao? Hắn có lẽ có chức năng của một chiếc máy định vị toàn cầu.
Đột nhiên mắt Alan mở to, đôi đồng tử màu tím ánh lên sắc đỏ, lông mày nhíu chặt, gương mặt hiện lên vẻ bất an.
- Không ổn rồi, ông ngoại em đang gặp rắc rối!
Tôi kinh hãi lập tức nhảy dựng lên. Alan cũng không nói nhiều lời, vươn tay lấy tạm một bộ đồ trên giá treo quần áo của ông tôi mặc vào rồi đột nhiên ôm lấy tôi lao ra khỏi nhà. Thân ảnh của hắn trong đêm tối linh hoạt như một con dơi lướt qua những nóc nhà, tôi chỉ biết ôm chặt hắn vì sợ ngã.
Alan ôm tôi xuyên qua một con ngõ nhỏ và tăm tối, hắn đáp xuống bên một góc khuất, ấn tôi vào đó rồi vội vàng dặn dò:
- Anne, ông em đang chiến đấu với tên Rachel, ông ấy không phải đối thủ của gã đó, bây giờ anh phải đi trợ giúp ngay.
- Hắn ta là ai? – Tôi vội vàng hỏi.
- Thủ lĩnh của các thợ săn vampire. Xung quanh đây chỉ còn mùi của một mình hắn thôi, không còn tên nào khác nhưng em vẫn phải cẩn thận. Nếu có nguy hiểm lập thức nhẩm tên anh trong đầu. Ok?
Alan nhanh chóng vụt qua trước mặt tôi rồi chìm vào bóng tối. Trong ngày sinh nhật tôi không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện khó tiếp nhận như vậy, đến bây giờ vẫn không muốn tin đây là sự thật. Nhưng đúng là sự lập dị kì quái của ông, căn phòng u ám và những con dơi… điều này không phải không có liên quan.
Tiếng gà gáy từ một phía nào đó báo hiệu bình minh sắp tới, tôi đã đứng chôn chân ở đây hơn tiếng đồng hồ. Sau khi mặt trời lên sẽ ra sao? Có phải các ma cà rồng đều không chịu nổi ánh nắng? Ông ngoại tôi rốt cuộc có phải một vampire không?
Trời lờ mờ sáng mới thấy bóng Alan cùng ông ngoại, hắn đang dìu ông tôi, vẻ mặt vô cùng cấp bách. Tôi vội chạy lại gần, kinh hoảng khi thấy chính giữa trái tim của ông có ghim vào một cây thập tự giá.
Alan đỡ ông tôi nằm xuống, hắn vừa định vươn tay rút nó ra thì ông tôi nắm lấy cổ tay hắn, giọng thều thào yếu ớt:
- Đừng, Alan điện hạ… Cái này cũng sẽ thiêu đốt ngài…
Tôi sợ hãi bật khóc ôm lấy ông, Alan khẽ gạt tôi ra, bình tĩnh nói:
- Hên xui nhưng cũng phải thử. Nếu có vấn đề gì, lãnh địa cũng sẽ nhanh chóng cử người đến đón Anne. Gã Rachel kia chạy mất nhưng rất nhanh nữa cũng không giữ được tính mạng, bọn chúng tạm thời tổn thất lớn, không mấy lo ngại.