Chap 6
Ngày thứ tư tới phiên trực vào viện đưa cơm cho nó, tâm trạng tui lúc bấy giờ đã cảm thấy bĩnh tĩnh hơn, bởi dù sao chuyện cũng đã đi qua cái thời điểm khó khăn nhất, con bé Linh trải qua đại họa như vậy mà vẫn được yên lành thì đối với tui cũng chẳng còn gì mong chờ hơn. Vẫn như mấy lần trước, tui mang chiếc cà-mên chứa đồ ăn đặt cạnh đầu giường nó, nhẹ tay lay lay người, đỡ nó dậy dựa vào cạnh giường rồi mình lảng nhanh ra ngoài hành lang ngồi.. tự kỷ.
Cơ mà với lần này, tui có để nó khác hơn mọi lần đôi chút. Sau vụ mấy hôm vừa rồi thấy con bé biếng ăn, tui thì như các thím biết rồi, đâu thể đủ can đảm mà ngồi lại bòn mớm từ muỗng cháo súp, hỏi han dỗ dành nó ăn như Ba má tui được. Vậy là sau nhiều đêm thao thức, bứt tóc rụng đầu, cuối cùng thì tui cũng nghĩ ra được một cách giúp mình giao tiếp được với cả nó mà không cần phải ra mặt. Với bữa nay, tui đã lén chèn một mảnh giấy nhắn vào gần chỗ đựng bát đĩa, chèn khéo vào nơi vị trí tui tin rằng nó có thể nhìn, với và đọc được. Chứ để không khéo thì mảnh giấy rơi vào bát, nó đổ lẫn súp vào bát, ăn lẫn luôn cả mảnh giấy thì bỏ mợ! T_T
"Nè!.. chịu ăn uống tí đi, lỡ gần một tuần học rồi.." - Nội dung tin nhắn ghi trong mảnh giấy -_-. Mấy thím đọc xin đừng có chửi tui ngu văn dốt ngữ vô tình vô đạo! Thức cả đêm cắm đầu nghĩ ý viết, vò giấy ném full sọt cũng chỉ chọn được cái câu này viết ra gửi tới nó mà thôi!
Từ phía ngoài hành lang nhìn vào trong phòng bệnh thông qua ô cửa kính, thật là mừng khi thấy con bé chú ý được mảnh giấy nhỏ nhắn của tui. Nó đọc xong, vẻ mặt trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng gấp mảnh giấy lại, để dưới gối nằm. (Thở phào, nghĩ phản ứng của nó chắc là vò lại và ném luôn vô sọt giống tui đêm hôm qua chớ T_T) Tiếp tới nó rớ tới cái cà-mên đựng đồ ăn, tới đây thì tui trở lại với dãy ghế dài ngoài hành lang ngồi đợi.
Bởi tui không muốn đứng lóng ngóng, theo dõi nó kiểu lén lút qua cửa sổ phòng bệnh như vậy, dễ bề người khác nhìn thấy sẽ sinh nghi rồi lắm chuyện, kể cả với nó nữa, không biết khi nó bất chợt liếc nhìn thấy gương mặt thằng anh họ mình dán vào ô cửa kính với cái nhìn giám sát nó, chắc nó lại hoảng sợ tới té giường mà chết quá!.. Vậy nên thôi cứ ra dãy ghế ngoài này ngồi đợi tự kỷ cho đời nó yên bình...
Mấy hồi sau, khi con bé đã ngủ say thì cũng là lúc thân tui lò dò vào dọn chén đĩa, thu cà-mên cơm để mang về nhà. Ngó vô chiếc cà-mên, ngạc nhiên là hôm nay con bé ăn được nhiều dữ, tuy chỉ còn lại hơi hớp ở dưới đáy cà-mên nhưng với tui nó chịu ăn vậy là đã khá hơn mấy ngày qua rất nhiều rồi. Vậy là hôm nay có thể an tâm mang tình hình sức khỏe của con bé về cấp báo với phụ thân phụ mẫu, để hai ông bà còn được thấy hài lòng chút đỉnh.
Ngày hôm sau, một ngày khác.. tui vào thăm nom nó như thường lệ. Vẫn là cái cách xếp cà-mên đồ ăn cạnh đầu giường, gài một mảnh giấy nhắn khác, lay đỡ nó dậy ăn uống rồi mình cũng lảng biệt ra ngoài hành lang ngồi. Nhưng mà, khi tui lúi húi sắp đồ xong, muốn tính nước "chuồn ém" thì bỗng bị giật mình bởi cái níu tay của nó. ◄Review luôn cái níu tay► Cái níu tay của một con người vốn đã quá yếu ớt nhưng ý chí vẫn cố chèo kéo, bám trụ vào điều họ coi là quan trọng, cái níu tay đó tôi cảm nhận độ yếu ớt tới nỗi mà.. nếu có một cơn gió nhẹ thoảng qua thôi chắc cũng đủ hất ngược tay nó trở lại.. Và có lẽ đó là cái níu tay yếu ớt nhất từ một đứa con gái mà tôi cảm nhận được trong cuộc đời 20 năm F.A này..
- Anh... - Nó khẽ gọi tôi, cái giọng khi nghe cũng thấy yếu ớt
làm sao..
- Ơ.. - Tui tính theo phản xạ sẽ đáp lại "Ơi!". Nhưng khi quay lưng lại, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã và đôi mắt suy nhược của nó. Rồi lại nghĩ tới cái lý do vì sao con bé lại ở trong đây, tui đành chỉ biết cắn môi, miệng nín thinh..
- Anh.. đừng giận em.. nữa nha.. - Nó nói mà hổn hển từng câu từng chữ, nhìn về đôi mắt mà chỉ thấy như lệ nó sắp tuôn.. Cơ mà nói xin lỗi tui?.. tui cứ ngỡ rằng mình đã nghe nhầm cơ! nó xin lỗi tui đó các thím ạ!!.. Trời ơi, con bé ngốc! lỗi này... là tại ai cơ chứ!!.. cái đồ..
- Anh.. - Nghe xong câu nói ấy.. Tay, chân và miệng của tui cứ như cứng đờ.. Dẫu không biết khi nói câu ấy, con bé nó đang nghĩ cái gì.. nhưng chẳng hiểu vì sao lòng tui khi đó lại quặn thắt, mắt mũi cũng như muốn ứa lệ khóc theo nó luôn..
- Ngốc lắm, bệnh rồi.. mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.. hai Bác ở nhà cũng đang lo cho em lắm. - Cuối cùng thằng làm anh trai họ này cũng mở miệng phang được một câu tử tế, ế mà hình như đây là lần đầu tiên tui xưng anh gọi em với con bé thì phải?..
- Em.. phiền anh với hai Bác quá.. - Nó gặn lời..