- Lỡ.. cái đầu mày! Ba tao là võ sư trong trường Quân sự, người học võ bản năng đã được rèn luyện mấy chục năm thì làm gì có chuyện "lỡ tay" với ai.. Ổng trị vậy mà muốn tao chết hay tàn phế thì nãy giờ tao không còn hơi để mà.. mà.. Ui da!!.. - Khổ cho một thằng con trai là tui với cái sở đoản chém gió, chết tới mông rồi mà vẫn cố tỏ ra hiểu biết với người khác. Mà ở đây lại là một con bé ngốc hơn cả.. cô Ngốc trong phim Chiếc Điện Thoại Thần Kỳ!
Mà công nhận nhỏ này nó dai lì khiếp, dù nó vốn dĩ biết rõ rằng tui không ưa nó ngay từ cái lúc nó vừa bước chân về nhà mình. Cơ mà với hơn 3 tháng qua, mặc kệ những lời lẽ miệt thị hay thậm chí xúc phạm của tui dành cho, con bé vẫn cô gắng bên cạnh, kèm cặp tui học hành các bộ môn theo lời Ba má tui căn dặn.
Ghét thì ghét nó thực, nhưng không thể phủ nhận rằng trong thời gian hơn 3 tháng qua, nó cũng góp phần giúp sức học của tui được cải thiện lên khá nhiều. Đôi khi thấy hiền lành quá (chẳng biết phải nó giả nai hay không nữa?..) trêu mắng nó quá trớn cũng thấy tội tội cho nó. Dù gì thì nó cũng là em gái họ của mình, từ dưới quê lên thành phố học một mình, xa gia đình, đành phải nương thân vào nhà một người họ hàng không quen thân lắm.
Nói thực nếu giờ cho tui là nó, bảo đá tui ra xã hội để sống tự lập thì còn lâu tui mới chịu được. Mấy thím G4Y trên diễn đàn đừng đọc tới đây rồi vội phán, gạch đá là thể loại như tui giống mấy đứa lớn đầu ưa ăn bám gia đình nhá! Thực sự chỉ là tui chưa có đủ sự vững tin, cũng như sẵn sàng cho cái bước tiến lớn này thôi..
Tui nghĩ sẽ có một ngày tui đủ sẵn sàng để làm được điều đó, nhưng cho dù sớm nhất thì vẫn không phải là ngày hôm nay hay ngày mai kia. Nói đi nói lại, nhất quyết tui cũng không để người ta nghĩ về một thằng thanh niên gần 20 tuổi đầu là tui, lại đi thua kém một con bé ngốc đâu!!
À, kể luôn không thêm tí nữa lại lan man rồi quên mất.. Chắc nhiều thím đang suy nghĩ tui hôm nay bữa nay bị Ba cho ăn tẩn vì cái vụ gì có đúng không? Chuyện cũng chẳng có gì nghiêm trọng ngoại trừ việc đây là trận đòn oan đầu tiên tui lãnh trọn trong đời bởi Ba tui. Hồi sáng bỏ 3 tiếng đồng hộ để qua nhà sách tìm mấy tài liệu cần thiết, mua về để học. Như bình thường thì sẽ có con nhỏ Linh ngốc đi cùng để "kèm", phòng trừ tui bỏ sách chạy ra.. tiệm Nét. (Trên dọc dường từ nhà tui đi ra hiệu sách, thì cũng phải có tới chục tiệm Nét là ít..).
Nhưng như mấy thím theo dõi topic của tui cũng biết, từ dạo đó tới giờ quả thực tui đã học được cách kiềm chế cơn "thèm Game" nhiều lắm rồi. Hôm nay tính đi ra tiệm sách cùng con bé Linh, nhưng khi về chở nó qua chợ, nó bảo thả nó ở đó để nó mua đồ ăn cho nhà buổi chiều luôn. Tí nữa nó có thể tự về được (nhà tui cách cái chợ gần vãi cả thiên địa mấy thím ơi!..).
Vậy là sinh ra cái hậu quả của việc về nhà trước, mà không có cô nàng "Đại gia sư" đi kèm. Ba tui nghĩ tui lừa lọc hay bỏ rơi nhỏ Linh ở đâu đó, cắt đuôi nó để lấy thời gian đi "chơi mấy thứ linh tinh" (Ba tui hay dùng từ này để ám chỉ về Game). Kết cục là một trận đòn ập xuống tới bến, dưới kình lực từ mỗi phát "Nhất Roi Chỉ" của Ba tui - bậc đại võ sư. Tui có van có nài giải thích thế nào cũng ông cũng không chịu "khoan"..
Vậy là cứ thế giãy dụa chịu đòn, lăn trườn khắp nhà cho tới khi con bé Linh đáng ghét nó chịu vác cái thần về. Vừa về tới cửa nhà đã thấy tui nằm lê bò càng, ba tui thì phì phò vứt cây roi, ngồi thở dốc lấy sức. Con bé kêu trời rồi hốt hoảng buông vội túi đồ ăn và chạy tới nâng tui dạy, miệng lắp bắp hỏi Ba tui rằng có chuyện gì.. Hừ, còn có chuyện gì ở đây nữa.. tại mày hết cả đó! đồ con bé đáng ghét!!..
Chuyện như vậy thì đã đủ gây phần uất ức, nhưng khi thấy nó chỉ nhỏ nhẹ vài câu giải thích với Ba tui là Ba tui bỗng chợt nguôi ngoai.. tui bỗng dưng cảm thấy.. tủi thân lắm mấy thím ạ!!.. Thế quái nào mà giờ Ba tui lại tin tưởng và nghe lời một đứa con gái là người ngoài còn hơn là tin tưởng và lắng nghe con trai mình nữa?!.. Chẳng lẽ bấy lâu nay đứa con trai của ông sống quá tệ, tới nỗi niềm tin của ông dành cho nó còn thua xa một người ngoài tới như vậy hay sao?!!..
Chap 4
Anh.. em xin lỗi!.. cho em xin lỗi.. nha!.. - Giọng nó líu ríu, tay lăm lăm cuộn khăn giấy, chực lau những vệt máu rỉ dần ra từ vết thương cánh tay tui. Cũng phải thôi, trong lúc chịu trận tui chỉ biết giơ hay tay ra trước mặt để đỡ đòn. Nghĩ có bị đau tay hay tàn phế thật chắc cũng chẳng làm sao.. Nhưng lỡ ông già điên tiết tặng cho vài quyền vào giữa mặt, tan tành cái vẻ đẹp trai thì đời này hết đường đi cua gái quá! T_T..