- Vậy hắn sẽ trở thành vị vua kế tiếp à? – Tôi lập tức tò mò hỏi tiếp, trong đầu nghĩ rằng nếu Alan có vị trí cao như vậy tại sao Daniel không lập tức phong hắn làm thái tử luôn đi.
David lúc này hơi e ngại, bộ dạng cẩn thận đáp lại:
- Hoàng đế vẫn chưa quyết định nên không ai dám nói trước thưa tiểu thư. Điện hạ Magnus, Lewis, Damon cũng đều có biệt tài… Tất cả những chuyện thắc mắc tiểu thư có thể hỏi kẻ bề tôi này, nếu trong phạm vi hiểu biết và được phép trả lời thì bề tôi nhất định không giấu diếm…
Tôi trong đầu cảm thấy Alan nhất định là đang được nhiều tín nhiệm, ngay cả lão David tổng quản cũng đang ngầm tâng bốc hắn ta, người đi đón tôi về lãnh địa là hắn chứ không phải bất cứ ai khác. Phải chăng mọi chuyện đã được sắp đặt gần như xong rồi?
Ôi, tôi không muốn lấy ông chú hư hỏng đó…
Phía trước mặt có năm hướng rẽ, lão tổng quản nói rằng hướng chính đi đến cung điện lớn, nơi hội họp của triều đình và nơi ở của nhà vua cùng hoàng hậu, bốn hướng kia dẫn đến biệt viện của bốn vị hoàng tử. Lão ta nói rằng nơi ở của tôi vẫn chưa được quyết định, lát nữa nhà vua sẽ sắp xếp cho tôi, lúc này tôi tạm đến cung điện của khách quý thay trang phục trước.
Lão David đang huyên thuyên giải thích thêm một vài điều, bỗng phía sau lưng tôi xuất hiện tiếng vó ngựa. Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn về phía đó.
Có một cái bóng trắng rất lớn từ đằng xa tiến tới, đến lúc nhìn rõ hơn tôi phát hiện ra bóng trắng đó bao gồm một người đàn ông trong y phục hoàng gia màu trắng, khoác áo choàng bạc và cưỡi trên con ngựa một sừng cũng màu trắng nốt. Chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người đó đã thấy y giống như một cơn gió nhẹ tênh vụt qua, chớp mắt đã vượt khỏi tầm nhìn. Một giây sau, chỉ thấy bóng người ngựa rẽ vào lối thứ hai bên trái, hướng chính Bắc rồi hóa thành một chấm trắng biến mất hút…
Nice speed! Tốc độ tuyệt vời! Tôi thầm khen trong đầu. Có điều hình ảnh ngựa trắng với áo choàng bạc này dường như hơi quen thuộc, tôi đã gặp được ở đâu đó nhỉ?
David bên cạnh tôi chưa cần hỏi thì đã tiếng phụ họa:
- Tiểu thư, đó là hoàng tử thứ hai, điện hạ Lewis.
- Lewis? Ồ tiếc quá tôi chưa kịp thấy mặt anh ta…
- Điện hạ Lewis không hay ở cung điện, thường thì cũng rất ít khi có thể diện kiến ngài ấy… – Lão ta bồi thêm một câu. – Điện hạ Lewis là con của cố hoàng hậu Maria, chỉ có điện hạ Alan và điện hạ Damon là do hoàng hậu đương nhiệm Julia sinh hạ…
Tôi không hứng thú với thân thế của y bằng việc y cưỡi một con ngựa trắng. Từ nãy đến giờ trên đường phố cũng như khi bước vào cung điện tôi chỉ thấy loài ngựa đen một sừng, không có con nào màu trắng cả.
- David, tại sao chỉ có anh ta cưỡi ngựa trắng?
Trên mặt ông ta hiện ra một tia e ngại, cúi đầu nói:
- Tiểu thư… cái này… cứ coi như trên đời chỉ có một con như vậy đi. Điện hạ Lewis rất khó tính, tôi không dám nói nhiều về chuyện của ngài ấy…
Trong lúc dẫn tôi vào cung điện để nghỉ ngơi trước khi diện kiến nhà vua, David cảm thấy câu trả lời ban nãy của ông ta chưa thỏa đáng, liền nhỏ giọng nói vào tai tôi:
- Tiểu thư, tôi chỉ nói một lần thôi đấy. Trong cung điện này có thể đắc tội với bất cứ ai chứ không thể đắc tội với điện hạ Lewis. Tiểu thư, trước mặt ngài ấy tốt nhất là nên tỏ ra càng đoan trang càng tốt…
Sau đó, David giải thích về chuyện con ngựa một cách dè chừng. Tôi theo ý tứ của ông ta liền hiểu ra Lewis không những là một kẻ đáng sợ không nên lại gần mà còn là một kẻ mắc bệnh lập dị cuồng màu trắng và sự sạch sẽ. Con ngựa đó vốn màu đen như tất cả giống ngựa một sừng ở đây nhưng Lewis vì sở thích quái đản của mình đã tẩy lông con ngựa tội nghiệp, biến nó thành màu trắng toát…
Lúc hai cô tỳ nữ giúp tôi thay xiêm y, tôi vì tật tò mò của mình mà lại hỏi họ một số chuyện, rốt cuộc Lewis kia có gì đáng sợ mà khiến mọi người đều phải đề phòng y như vậy.
Họ nói, trong cung điện này, đến cả bệ hạ Daniel cũng phải mắt nhắm mắt mở trước những sở thích quái đản của y. Nghe đồn Lewis sở hữu một quyền năng thần bí nào đó, nhưng điều đó không đáng ngại bằng sự biến thái độc ác của y. Y vì ưa sạch sẽ nên không phải máu người nào cũng uống, cũng không thích ra tay giết người bằng việc khiến họ sống không bằng chết. Nghe đồn, nhiều năm trước có một toán thợ săn mai phục tấn công y, y không giết người nào cả nhưng rút sạch từng gân chân, gân tay của họ, để họ chịu đựng nỗi đau tàn phế suốt đời. Làm xong chuyện đó, quần áo của y vẫn thơm tho, không xuất hiện một vệt bẩn hay một tia nhàu nát. Cũng giống như khi y cắn vào cổ người ta, vết cắn rất đẹp và có thẩm mĩ, uống máu một cách gọn gàng, không dây bẩn ra một giọt nào chứ đừng nói là để trên cổ nạn nhân chảy máu be bét.Chương 8: