- Thật là… dẫu sao cũng nên bật đèn chứ?
Lewis lúc này đã đi chậm lại, hẳn là y nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi. Tuy nhiên y không nói gì, mãi lúc sau tôi mới tự ngộ ra câu trả lời: Lâu đài này nằm giữ chốn rừng rú, nguồn điện chắc chắn không được cung cấp thoải mái, hơn nữa cuộc sống của ma cà rồng quá dài, không gian nơi này luôn mù mịt, nếu thắp điện thì bao nhiêu cho đủ? Mà hẳn là dòng tộc ma cà rồng luôn thích bóng tối hơn…
Sau này tôi mới biết, vì có sự xuất hiện của tôi nên họ mới miễn cưỡng thắp lửa cho sáng sủa một chút, bình thường thì chẳng bao giờ đốt đuốc. Ma cà rồng vốn ghét lửa.
Đi thêm tầm năm trăm mét thì xuất hiện một cánh cửa bằng vàng, trên đó có điêu khắc rất đẹp. Cánh cửa chậm rãi mở ra, phía sau chính là phòng nghị sự của hoàng tộc ma cà rồng, là nơi hội họp, bàn bạc, đón tiếp khách quý…
Bên trong lại rất sáng sủa, mọi bóng điện đều được thắp lên, xem như đó là một sự hậu đãi đặc biệt dành cho người trần mắt thịt như tôi. Thấy tôi chậm chạp, Lewis hơi cầm vai tôi kéo lên, trên mặt vẫn rất lãnh đạm.
Bộ váy mà tôi đang mặc xẻ vai hơi rộng, cho nên những ngón tay lạnh giá của y chạm lên da thịt khiến tôi hơi tê tê. Không dám ý kiến nhiều, bởi y là một kẻ rất đáng sợ nên tôi chỉ còn cách chịu đựng.
Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, hoàng tộc ma cà rồng đã tề tựu đầy đủ. Những vị quý tộc đứng thành hai hàng thẳng tắp xung quanh lối đi chính trải thảm đỏ. Có rất nhiều người, ai cũng có dung mạo đẹp đẽ bí ẩn. Tôi chỉ kịp nhìn lướt nhanh qua hai hàng người bởi tên Lewis đột nhiên bóp lấy vai tôi đến mức đau, giống như muốn nhắc nhở điều gì đó.
Quay sang nhìn y, chỉ thấy ánh mắt y đang thẳng hướng lên trên. Ở góc độ nhìn nghiêng như này, tôi càng buồn bã vì lông mi của mình còn ngắn hơn lông mi của người đàn ông này. Vì tôi đang nhìn y ngơ ngẩn, Lewis bên cạnh tôi tuy đã buông tay khỏi vai tôi nhưng lại làm động tác siết chặt bàn tay, tiếng khớp xương kêu răng rắc phát ra rất rùng rợn. Tôi lập tức thanh tỉnh, không dám liếc y nữa, đành quay đầu nhìn thẳng lên.
Lúc này mới phát hiện ra bản thân mình thất thố, bởi trên kia đang có người nhìn xuống tôi chằm chằm nãy giờ.
Người đàn ông trung niên ngồi tại ngai vàng trên bục cao kia hẳn là thủ lĩnh của các ma cà rồng – bệ hạ Daniel. Không nói đến phục sức cao quý của ông ta, khắp người Daniel đã toát ra một khí chất cao sang hiếm thấy rồi. Ông có màu tóc và màu mắt giống hệt Alan, tôi liên tưởng nếu Alan còn có thể tiếp tục già đi, hẳn là sau này hắn sẽ trông giống hệt bệ hạ Daniel. Nói vậy không nghĩa là bệ hạ Daniel trông già, ông ấy chỉ trông như ngoài ba mươi tuổi. Nghe nói ma cà rồng sẽ không còn bị lão hóa khi bản thân họ đạt đến giới hạn năng lực mạnh nhất, khi đó dung mạo của họ sẽ vĩnh viễn được duy trì ở thời điểm đó.
Có lẽ Alan và Lewis đều đạt được quyền năng lớn nhất của mình khi vừa mới ngoài hai mươi tuổi…
Daniel đáp lại tôi bằng một nụ cười có vẻ thân thiện. Chợt nhớ ra lời dặn của David, tôi làm động tác cúi thấp đầu chào, hai tay hơi nắm vào vạt váy xòe ra. Đây là nghi thức căn bản dành cho một tiểu thư quý tộc. Bên cạnh Lewis cũng đã khom mình.
- Được rồi, miễn lễ! – Giọng nói của vua Daniel sang sảng, thoải mái nhưng không mất đi tôn nghiêm – Anne, hãy lại gần cho ta xem mặt con kĩ hơn nào…
Tôi hơi tiến lên, Lewis sau đó cũng lặng lẽ trở về chỗ của mình. Lúc này tôi mới có dịp nhìn rõ hơn bên trên.
Cạnh bệ hạ Daniel còn có một phụ nữ trông rất trẻ đẹp quý phái đang đứng, bà ấy hẳn là hoàng hậu Julia, mẹ của Alan. Hắn ta cũng đứng ngay dưới bậc thềm, gần với mẫu hậu của mình. Xung quanh đó còn có mấy người mặc y phục hoàng gia cầu kì, tôi đoán rằng họ chính là các hoàng tử của vua Daniel.
Ngoài Lewis không cần nhắc đến, bên phải nhà vua còn có một chàng trai mà từ dung mạo cho đến khí chất đều ưu việt. Anh ta trông cũng trẻ như Lewis, nhưng tôi đoán anh ta là đại hoàng tử Magnus bởi từ người này toát ra một vẻ điềm đặn chín chắn và trầm ổn. Ngay cả bộ y phục hoàng gia màu xanh lam anh ta đang mặc trên người cũng toát lên sự ôn hòa dịu mát, không nổi bật khác người như cây đồ trắng toát của Lewis hay bí ẩn khó đoán như Alan trong bộ đồ đen. Vẻ đẹp hài hòa của anh ta dĩ nhiên khiến người khác dễ chịu. Tôi thích nhất là đôi mắt của Magnus, anh ta có đồng tử màu đen láy, ánh nhìn cũng dịu dàng man mác như nước.
Còn phía bên trái D