Sân trường lúc này nhộn nhịp hơn thường ngày, càng bất ngờ hơn hôm nay nó đến lớp rất sớm để trực nhật t.
Một chàng trai lạ mặt bước đến chỗ nó, chẳng có gì bất ngờ cho lắm khi người con trai đó ôm chầm lấy nó. Vẻ mặt nó không tỏ vẻ khó chịu, cũng chẳng mừng vui. (Lạ à nha)
-Anh đây_người con trai buông nó ra và nói
-Chẳng biết thằng nào tên “anh đây” cả_nó lên tiếng
-Em cứ khéo đùa, không lẽ em thấy có lỗi nên bây giờ làm lơ hã?_người đó tiếp tục nói
Nó nghĩ thầm “Chết cha, không lẽ mình có quen biết thằng này, sao mình chẳng có
chút ấn tượng ta, thấy cũng lạ mà thôi cũng kệ” nghĩ đến đây nó cười man rợ
-Chẳng quan tâm tới_nó thật nhẫn tâm mà
-Con người thay đổi, cảm xúc thay đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu trước kia giả tạo hay sai lầm. Nó chỉ đơn giản là đôi lúc người ta lớn lên người ta lại xa nhau thôi_anh ta lại nói tiếp
-Anh nói luôn đi xem nào, vớ va vớ vẫn không hà_nó bực bội
-Anh yêu em_anh ta nói có vẻ nghiêm túc
Cả lớp người cứng đờ, nhìn chằm chằm vào nó, có cả hắn. Trông có vẻ hắn sắp nổ tung vì nóng giận
-Có phải trời nắng nóng, dây thần kinh của ấy bị căng phải không, nặng rồi đó nha, đi tui chở cho đi khám nè, tình hình này không ổn rồi_nó ấp úng
-Aom-Am_anh ta nói
Nó trố mắt nhìn anh ta
-Khun…Anh Khun_nó nói với vẻ bấc ngờ
-Đúng rồi, anh nhớ em lắm_lại ôm chầm lấy nó
Hắn lúc này mới bước đến
-E..hèm.. tới giờ học rồi
-À..ừ.. anh tìm chỗ ngồi đi Khun_nó nói
Giờ Anh Văn
-Thằng đó là ai vậy_hắn lườm nó một cái
-À.. hồi đó mẹ tôi qua Thái làm Show một thời gian nên tôi quen được Khun_nó giải thích
-Thế chỉ đơn giản là hàng xóm_hắn hỏi tiếp
-Ừm, đơn giản là vậy_nó khẳng định
-Nhưng anh không nghĩ người ta coi em là hàng xóm_hắn nói
-Hôm nay ngọt ngào thế ta_nó nhéo hắn một cái
Hắn vờ giận nó, ngó ngó sang bên khác, không thèm để ý nó nữa. Một lát sau hắn hý hoáy ghi ghi chép chép cái gì mà không cho nó coi, nó tức lắm. Mười phút sau hắn đẩy tờ giấy sang cho nó. Nó đọc xong nghĩ ngợi phút chốc khẽ gật đầu. HẮn nhẩy thót người lên la lớn “Oh Yeah” Khiến cả lớp ngoái nhìn và cười. Hắn hơi ngượng nên gãi đầu ngồi xuống. (Mảnh giấy đó ghi là 1,2,3,5 e có đánh rơi nhịp nào không… kkkk)
-Tối mai có ai đi dự tiệc ngọt với mình không ta, có bánh kem socola nè_Hắn nói với nó, nét mặt cố tình gây sự chú ý
Nó lấy một ngón tay, chọt chọt vào mặt hắn
-Có em đi đây nè.. hì hì_nó cười nham hiểm
-Biết mà, con heo ham ăn_hắn nói và cười vang
-Được đi rồi, tuyệt vời ông mặt trời, yêu nhắm cơ_nó ôm lấy người hắn
Khun nhìn sang nét mặt rất buồn, có vẻ cậu cũng hiểu rõ tình cảm của mình và tình cảm của Vãn Tình.
*** (Khun) Vương Minh Tường 18t Yêu đơn phương nó từ nhỏ lúc 10t.
Công tử nhà giàu, nhưng thích tự lập và lo cho bản thân mình.
Chương 17. “Trùng Hợp-1″
Sáng nay nó không như mọi khi, yêu đời hơn, tươi tắn hơn. Vừa chuẩn bị đồ đi học xong, nó không ăn sáng mà đi ngay ra cổng. Nó trố mắt to nhìn người con trai trước mặt.
-Hé lô em yêu_hắn nắm lấy tay nó
-Cơn gió nào đưa anh đến nhà em_nó vừa nói vừa nhìn hắn
-Anh đi xe tới mà, gió đâu đây. Anh không có bảy mươi hai phép thần thông như Ngộ Không đâu_hắn cười mỉm khi nhìn nó
-Rồi rồi, mau chở em đi học đi, trễ giờ mất, em cũng đói bụng nữa_nó ôm lấy một bên tay hắn cười vui
-Ôkê em yêu_hắn nói
-Úi ùi uôi. Kinh_nó khẽ mĩm cười
Nó và hắn cùng nắm tay nhau, tung tăng bước vào lớp.
-Anh hai, chuyện gì đang xảy ra vậy? Xỉu…Xỉu…Ê đỡ tui coi ông kia_Nó quay lại hét vào mặt Phùng Hy
-Tui có biết đâu_Phùng Hy vừa nói vừa đưa tay để sau lưng Kiều
-Tui nói xỉu là phải đỡ nghe chưa_Minh Kiều nói
-Vâng ạ_Phùng Hy khoanh tay lại cúi người nói với Kiều
Cả lớp cười vang vì cử chỉ của Phùng Hy. Nó và hắn thì đang ngồi nhìn Kiều và Phùng Hy đấu đá nhau.
-Hai đứa có vẻ sắp thành một cặp đấy_Tân Phàm nói
-Hã_Phùng Hy và Minh Kiều đồng thanh
-Không thể nào_đồng thanh tập 2
-Em/tao và ổng/bả sao có thể_tập 3
-Đấy, đến cả nói cũng đồng thanh_Tân Phàm tiếp tục
-Anh à, đi ăn thôi_nó kéo tay hắn đi trong ánh lườm của Phùng Hy và Minh Kiều
“Tối 7h-Nhà nó”
-Em chào cô_hắn nói với mẹ nó
-Ừm, sau này gặp ở ngoài cứ kêu bác hoặc cô là được rồi_mẹ nó mĩm cười
-Hôm nay là sinh nhật cháu, cháu xin phép bác cho cháu chở Vãn Tình đi chơi ạ_hắn lễ phép nói
-Ừa, tất nhiên được rồi cháu, chắc nó đang ngựa ở trong phòng đấy, lát nữa sẽ ra ngay thôi_mẹ nó vừa nói vừa đưa cho hắn cốc nước